Xuân đã đi rồi ai có hay

Xin Mãi Là Nắng Hạ
Xuân đã đi rồi ai có hay
Nắng Hạ đang xúm xính sum vầy
Mấy ai còn nhớ mùa Thu ấy
Lá phải lìa cành ... tả tơi bay
Lá cũng quên bẵng mùa Thu đó
Đã từng vàng úa rụng đầy sân
Có người đem lá ép vào vở
Đặt bút đề thơ ... dỗ nhọc nhằn
Bây giờ đương độ xanh xanh thẩm
Lá mặc sức vui cùng gió mây
Chẳng màng lo nghĩ mùa Thu đến
Bởi đang cùng Hạ ... tắm nắng ngày
Thuở trước lá buồn không phải lá
Giờ lá được vui bởi vì đâu
Có phải là do màu nắng Hạ
Vỗ về nên lá đã thôi sầu ?
Nhìn lá rung rinh trong nắng gió
Bất chợt khơi dậy một niềm mơ
Phải chi lá hoài trên cành mãi
Trần gian cũng hóa thiên đường rồi !
06-06-2012
Ngày Hạ
Ngày Hạ. Buồn hiu. Buồn thật buồn
Sáng, mờ sương khói; trưa mù sương
Một ngày chờ đợi mưa mai mốt
Một nhớ chi thì cũng thấy thương...
Ngày Hạ. Có khi ngày chẳng nắng
Ðất trời chuyển dạ, trách ai đây?
Bảo rằng ý Chúa, Trời ơi Chúa
Ngậm ngãi tìm trầm, gió thổi bay!
Ðất trời chuyển dạ, trách ai đây?
Bảo rằng ý Chúa, Trời ơi Chúa
Ngậm ngãi tìm trầm, gió thổi bay!
Ngày Hạ. Tiếng chuông Chùa chẳng khác
Gặp Thầy, Thầy đứng ngó xa xăm
Ðiều mình thắc mắc, Thầy không đáp
“Con ạ, Vô Thường cõi thế gian!”
Gặp Thầy, Thầy đứng ngó xa xăm
Ðiều mình thắc mắc, Thầy không đáp
“Con ạ, Vô Thường cõi thế gian!”
Ngày Hạ, nghĩa là Xuân mới hết
Vài ba tháng nữa thấy Thu về
Bận lòng, chỉ rối thêm trăm mối
Mà gỡ suông thì... mất giấc khuya!
Vài ba tháng nữa thấy Thu về
Bận lòng, chỉ rối thêm trăm mối
Mà gỡ suông thì... mất giấc khuya!
Anh nghĩ tới em, thèm thấy nắng
Nắng hôm nay lặn chắc phương Ðoài?
Thôi thì phương Bắc, tương tư vậy
Ðời, dãi trường giang nước cứ trôi...
Nắng hôm nay lặn chắc phương Ðoài?
Thôi thì phương Bắc, tương tư vậy
Ðời, dãi trường giang nước cứ trôi...
Thôi thì phương Bắc, tương tư vậy
Ðời, dãi trường giang nước cứ trôi
Chín nhớ mười thương, còn một nhớ
Nhớ thêm... thêm nhớ miệng em cười!
Ðời, dãi trường giang nước cứ trôi
Chín nhớ mười thương, còn một nhớ
Nhớ thêm... thêm nhớ miệng em cười!
Trần Vấn Lệ
Cội Nước Buồn
Chóng quá em à mùa Hạ tới
Hạ về nung rát cả chân mây
Bóng mây sao giống màu thơ úa
Chưa dệt mà loang khắp chốn này ..
Em ạ khi đời xa cách mộng
Cũng buồn như thuở súng gươm rơi
Buốt đau như nhánh sông lìa biển
Nát cả đời nhau giữa cõi người ..
Nét ngọc rỡ ràng em một thuở
Vần thơ còn quyện nét nguyên trinh
Bờ môi ai khiến trời rung chuyển
Đất dưới chân mềm cũng tái sinh
Có phải em là tia nưóc ngọc
Gieo neo tìm giạt bến yên lành
Ở đây sao bỗng nhiên mình gặp
Để lỡ chôn buồn giữa khói xanh ..
Anh vẫn đi tìm mơ ước xưa
Chân trời góc biển nắng hờn mưa
Và em nếu nhớ vần thơ muộn
Có giữ giùm nhau chút mộng thừa ..?
Anh chỉ đi tìm trong ảo vọng
Nước xa đang chảy lạc bên nguồn
Làm sao giấu hết niềm đau tủi
Khi cội nước buồn lạc lỏng tuôn ....?
Nhược Thu
Hạ về nung rát cả chân mây
Bóng mây sao giống màu thơ úa
Chưa dệt mà loang khắp chốn này ..
Em ạ khi đời xa cách mộng
Cũng buồn như thuở súng gươm rơi
Buốt đau như nhánh sông lìa biển
Nát cả đời nhau giữa cõi người ..
Nét ngọc rỡ ràng em một thuở
Vần thơ còn quyện nét nguyên trinh
Bờ môi ai khiến trời rung chuyển
Đất dưới chân mềm cũng tái sinh
Có phải em là tia nưóc ngọc
Gieo neo tìm giạt bến yên lành
Ở đây sao bỗng nhiên mình gặp
Để lỡ chôn buồn giữa khói xanh ..
Anh vẫn đi tìm mơ ước xưa
Chân trời góc biển nắng hờn mưa
Và em nếu nhớ vần thơ muộn
Có giữ giùm nhau chút mộng thừa ..?
Anh chỉ đi tìm trong ảo vọng
Nước xa đang chảy lạc bên nguồn
Làm sao giấu hết niềm đau tủi
Khi cội nước buồn lạc lỏng tuôn ....?
Nhược Thu
Vạt Nắng Hạ
Một góc sân đè lên vạt nắng
Vạt nắng đè lên chiếc ghế tròn
Chiếc ghế xoãi chân đè chiếc bóng
Chiếc bóng ngã đè lên góc sân
Bỗng nhiên tất cả buồn vô cớ
Đè chất chồng lên sự nhớ người
Buồn tưởng đã chôn vào xương tủy
Kéo về ướt đẩm cả tâm tư
Ta như vạt nắng không chạy thoát
chiếc bóng em chồm qua bả vai
Một chân ta dính trên mặt đất
Lê lết bước về hướng tương lai
Giống như chiếc ghế hồn tĩnh vật
Ghé đít em ngồi từ trăm năm
Trời đất nhẫn tâm thành xương thịt
Đến độ đau lòng như nhân gian
Nắng nứt buồn ta ra từng mảnh
Có mảnh tình em sót nụ cười
Sợ giọt sầu ta chưa đủ mặn
Nắng chia thiên cổ sầu nhân đôi
Nắng chảy tràn lan lên tĩnh vật
Chảy cả trong vùng trí nhớ quên
Buồn thỉu buồn thiu buồn thúi ruột
Ta chẳng mảnh nào chảy trong em
Quan Dương
Vạt nắng đè lên chiếc ghế tròn
Chiếc ghế xoãi chân đè chiếc bóng
Chiếc bóng ngã đè lên góc sân
Bỗng nhiên tất cả buồn vô cớ
Đè chất chồng lên sự nhớ người
Buồn tưởng đã chôn vào xương tủy
Kéo về ướt đẩm cả tâm tư
Ta như vạt nắng không chạy thoát
chiếc bóng em chồm qua bả vai
Một chân ta dính trên mặt đất
Lê lết bước về hướng tương lai
Giống như chiếc ghế hồn tĩnh vật
Ghé đít em ngồi từ trăm năm
Trời đất nhẫn tâm thành xương thịt
Đến độ đau lòng như nhân gian
Nắng nứt buồn ta ra từng mảnh
Có mảnh tình em sót nụ cười
Sợ giọt sầu ta chưa đủ mặn
Nắng chia thiên cổ sầu nhân đôi
Nắng chảy tràn lan lên tĩnh vật
Chảy cả trong vùng trí nhớ quên
Buồn thỉu buồn thiu buồn thúi ruột
Ta chẳng mảnh nào chảy trong em
Quan Dương
Tháng 5 Mùa Hè Hoa Phượng
em đi ngang nỗi nhớ
tháng 5 rơi mất rồi
ngày xưa hoa phượng nở
bây giờ cũng xa xôi
bây giờ thương màu trắng
giữa sân trường áo bay
em về ngang ký ức
nhớ ơi nhớ tiếng thầy
bây giờ nghiêng mực tím
cũng vụng về bàn tay
xưa vấy đầy lên áo
để giận hờn thơ ngây
bây giờ trang lưu bút
vẫn còn dòng tin xưa
con ve buồn thôi hát
tiếng trống trường cũng thưa
bây giờ thèm trở lại
một chiều tháng 5 mưa
để nghe hờn tiếng guốc
mang mùa hè đi xa
bây giờ và mai nữa
vẫn nhớ một mùa hè
có đầy hoa phượng nở
tà áo, và tiếng ve
bây giờ và mai nữa
vẫn gợi về trong ta
tháng năm và hoa phượng
dắt ta về ngày xa ...
smt,
Comments
Post a Comment