Một Ngày Việt Nam



Tâm Sự Cùng Anh 


Tôi hỏi anh cớ sao đem bó đủa
Xé lẻ ra rồi bẻ vụn làm chi
Anh trả lời : "nhiệm vụ" phải thực thi
Đảng chỉ thị, nhà nước chi tiền đủ

À thì ra dẫu mình cùng máu mủ
Trong một bọc, trăm trứng nở trăm con
Nhưng phải đánh, kẻ một mất một còn
Cho chủ nghĩa ngoại lai, vô Tổ Quốc * ?

Anh hỏi tôi có bao giờ tôi hận 
Vì tôi, anh hai lý tưởng khác nhau
Anh tôn sùng Đảng Cộng Sản lên cao
Tôi ôm ấp Tự Do và Dân Chủ

Biết làm sao trả lời anh đầy đủ
Hận thì không, nhưng giận lại rất nhiều
Bởi tôi, anh không cùng chung mục tiêu
Nên dân Việt vẫn mãi hoài chịu lỗ

Tôi hỏi anh đến bao giờ anh ngộ 
Độc đảng thì dân chúng khổ như nhau
Cứ nhìn xem Cuba, Bắc Hàn, Tàu
Nếu không khổ ? Mời anh sang ...du học !


* Chủ nghĩa Vô Tổ Quốc: 

Quân đội ta luôn luôn trung với ĐẢNG (không phải với quốc gia, dân tộc hay đất nước ?)

Hiếu với dân ( khi nào ? ở đâu ? ra sao ?) 

Nhiện vụ nào cũng hoàn thành, (cho Đảng CS ?) 

Khó khăn nào cũng vượt qua (vì Đảng CS ?) 

Kẻ thù nào cũng đánh thắng ? (ngoại trừ..."tàu lạ"?)

________________________
Lý Tưởng Khác : cãi dzữ dzằn
Ý, Tâm Không Hợp: vác thân hầu toà !

24/11/2010




Có Phải Thế Không


Có phải anh xuất thân : giòng máu lạnh
Nên thẳng tay đàn áp dân Việt mình
Có phải anh là ác quỷ hồi sinh
Tim chai đá, hệ thần kinh người máy

Có phải anh không bao giờ ái ngại
Cảnh dân oan khiếu kiện, ngủ lề đường
Có phải anh chẳng có chút xót thương
Chuyện trẻ thơ mãi dâm nơi xứ lạ

Có phải anh đang dần dần hoá đá
Từ tứ chi, ngũ tạng, lương tri mình
Không thấy, nghe vạn rên xiết sinh linh
Bị áp bức, bị gông cùm, thống khổ

Có phải anh đang chờ bị đô hộ
Để vui say trên xương máu dân lành
Có phải anh đầu cúi, miệng máu tanh
Cười hỉ hả, xưng danh: con Chiêu Thống 

22/04/2011



********
Nước Việt Nam đang trong cơn nguy biến
Mừng cho ai thấy diễn tiến nguy vong
Người Việt Nam phải chung sức một lòng
Nhất quyết không sống cùng dân phương Bắc !


Mấy nghìn năm ông cha đà giết giặc
Quyết giữ gìn từng mãnh đất non sông
Nay cháu con của dòng giống Lạc Hồng
Chẳng lẽ chịu cống dâng triều phương Bắc ?!


Tuổi trẻ Việt có quá nhiều thắc mắc
Đảng vì dân hay đánh, bắt dân đen
Giặc vào nhà thì run sợ, lèn èn
Dân biểu tình thì đem lên đồn xử 


Đây tâm tình của một trang nhi nữ ***
Mới đôi mươi nhưng ý chí tuyệt vời
"Máu có thể chảy, đầu có thể rơi
Nhục mất nước không thể nào chịu được !"

Quân đội ta phải luôn trung với Nước
Hỏi Anh rằng có thấu được lòng dân 
Nước của Ta, Đảng đem bán đem cầm
Anh ngoảnh mặt như chưa lần nhìn thấy ?

Đợi chờ Anh một sự thay đổi ấy !
Nước của mình ! Mình phải giữ nha Anh !
Nào phải đâu của một Đảng lộng hành
Cắt đất biển ra thành từng mảnh nhỏ ?!

Tin rằng Anh có chung nỗi đau đó !
Dân vẫn nghèo . Nước càng lúc càng teo
Đảng giàu sang . Con cháu cứ ỳ xèo
Bay vi vút trong tay hàng tỷ bạc !

Đêm vắng buồn ...gởi về Anh lời hát :
"Tựa vào lòng nhau ôi những trái tim cùng giòng máu
Gọi người gọi ta . Gọi số kiếp lưu đày gần xa
Gọi bóng tối ngưng bài cuồng ca
Cho khúc hát Một Ngày Việt Nam !!! "

2009












***Nina: Giữ Lấy Đảo Cho Muôn Đời Sau: 

Đất mẹ thêm 1 lần rơi lệ đau thương. 
Hơn 30 năm từ ngày đất nước hoàn toàn giải phóng,lần đầu tiên, có 1 cuộc biểu tình rầm rộ của giới trí thức trẻ, HS-SV, và đặc biệt có sự tham gia của giới văn nghệ sĩ. 
Hoàng Sa - Trường Sa là của người VN.Đó là thực tế ko thể tách rời.Nhưng người TQ với dã tâm độc chiếm Nam Hải biển Đông đã trơ trẽn và ngang nhiên cướp đoạt 2 hòn đảo này. Máu của người VN đã đổ. Chúng ta biểu tình để đòi lại công lí, thế mà công an VN đã bảo vệ thành công cho ĐSQ Trung Quốc. Đã là sự thật thì đừng nên né tránh. Hơn 600 cơ quan báo chí truyền hình VN, sao ko đưa sự kiện này lên đầu chương trình cả nước. 

Bài học đầu tiên người Nhật dạy cho học sinh là " đất nước ta nghèo ..." và sự thảm khốc của những năm tháng chiến tranh. Họ ko ngại đề cập đến sự thật. Bài học đầu tiên người Việt dạy con " đất nước ta giàu, rừng vàng biển bạc ".Chiến tranh biên giới Việt - Trung , máu đổ tắc mạch sông Lãnh,nhưng SGK lịch sử, chỉ đề cập vài dòng sơ sài.Chúng ta luôn chỉ sống trong hư ảo, mà ko dám nhìn thẳng vào sự thật. Ngày hôm nay, khi báo chí bị bóp mỏ, còn giới truyền thông bị bịt miệng, thì hãy để cộng đồng cư dân mạng nói thay. 
Nhà nước ta ngại làm mất lòng người anh em liền núi liền sông. Nhưng giữa nỗi ngại... và nỗi nhục mất nước... cái nào lớn hơn ? Đành rằng chúng ta chỉ là nước yếu, đành rằng " cá lớn nuốt cá bé " là qui luật muôn đời , nhưng từ mấy ngàn năm nay, VN chưa chịu mất 1 tấc đất tất sông nào. Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng phải giữ đất cho muôn đời sau. 

Ai có thể chia sẻ tâm sự này với Tôi nhỉ ? 


(2007)


.........................
Nam tiến, nam tiến và nam tiến!
     Cuộc Nam tiến thứ nhất khởi sự dưới triều Lê, từ năm 1428 đến năm 1527.  Kể từ đây, cuộc khai khẩn và chinh phạt tiếp tục không ngưng nghỉ.   Từ Thăng Long các đoàn quân xưa vượt qua đèo Ngang, sau lưng họ là những đoàn nông dân và thợ thủ công vào phá rừng, bạt núi, kiến tạo ruộng đồng và lập làng xây ấp.  Rồi tiến đến châu Ô, châu Rí.  Rồi, từ đèo Ngang vượt qua đèo Hải Vân là chặng đường thứ hai.  Cứ thế mà hành trình này tiếp tục cho đến mũi Cà Mau.
     Nam tiến, đó là sự nghiệp dựng nước của tổ tiên ta.
     Bây giờ, chúng ta không còn cơ hội để tiếp tục sự nghiệp của họ.  Chúng ta không thể Nam tiến.  Trước mặt chúng ta đã là biển.  Chúng ta tiến đi đâu?
Người Việt chỉ còn cách tồn tại cuối cùng là giữ lấy đất đai, đất đai ấy là xương máu của cha ông ngàn đời tích tụ lại, đất đai ấy là nơi cắt rốn chôn rau nhưng cũng là thành luỹ mà họ có thể nương tựa vào để duy trì cuộc sống cho mình và cho các thế hệ mai sau.
     Để giữ được non sông, để có thể là người Việt mà không trở thành đám thiểu số khiếp nhược của một vương quốc khác, chúng ta không thể tiếp tục dung dưỡng một chính quyền bán nước, một chính quyền đã ngang nhiên cắt đất, cắt biển cống cho phương Bắc, đã nhục nhã biến ngọn cờThăng Long ngàn năm thành một mảnh vải vụn xén ra từ cái váy hồng Bắc Kinh.  Chúng ta không thể bảo vệ được Tổ quốc nếu tiếp tục nuôi giữa lòng dân tộc mình một con rắn độc, cũng như Vua An Dương Vương xưa đánh mất non sông vì trót đẻ ra và trót yêu thương đứa con gái phản tặc có tên là Mỵ Châu.  Với tất cả các hành vi nhục nhã mà họ đã làm, chế độ Hà Nội giờ đây đã chính thức trở thành một thứ Mỵ Châu.
      Tuy nhiên, Mỵ Châu xưa là một người đàn bà xinh đẹp nhưng ngu dốt, kẻ luỵ tình nông nổi nên tội bán nước của cô ta còn được người đời khoan dung.  Tại đền thờ Cổ Loa có hai tượng đá, tượng đá ngoài sân là biểu tượng Mỵ Châu nằm gục mặt xuống đất mà bất cứ ai đi qua cũng phải đạp một cái lên lưng và nhổ một bãi nước bọt để trừng phạt “con Mỵ Châu bán nước”.  Còn tượng đá trong đền, tựa như một người đàn bà cụt cổ phủ vải đỏ thì lại được hương khói do lòng đồng cảm với “Mỵ Châu khờ dại và lụy tình”.
Dân Việt vốn không cuồng tín, họ phân biệt rõ ràng mọi sự, bên kia chữ lý còn đọng chữ tình.
     Nhưng nàng Mỵ Châu ngây thơ, khờ dại đã chết từ mấy ngàn năm trước, còn chính quyền Mỵ Châu bây giờ không một chút khờ dại mà cũng chẳng luỵ tình ai, nó chỉ luỵ cái túi tiền của chính nó.  Mọi tính toán của nó chỉ nhằm tu tạo, xây đắp quyền lợi bản thân, cũng như con thú chỉ có một đam mê duy nhất là liếm cho mượt bộ lông của chính nó mà thôi. 
     Mỵ Châu ngày nay là một con đĩ già trơ trẽn, trần truồng nằm dạng háng sẵn cho phương Bắc.
     Người dân Việt phải chém cụt đầu con đĩ ấy, trước khi nó kịp trao hết nỏ thần vào tay giặc nếu chúng ta không muốn lặp lại số phận bi thảm của An Dương Vương.
    Dân tộc Việt không thể làm được điều ấy, nếu quân đội không đứng lên cùng với họ.
    Quân đội, những người lính của nhân dân, các anh còn ngủ đến bao giờ?
 DƯƠNG THU HƯƠNG

http://bahaidao.wordpress.com/2013/02/13/quan-doi-nhung-nguoi-linh-cua-nhan-dan-cac-anh-con-ngu-den-bao-gio/



Comments

Popular posts from this blog

Wow, Is the sun smiling at us?

Hãy Nhìn Lại Xuân Qua - Cố Đô Yêu Dấu

Bruce Diaso