Con Nhớ Ngày Cha Đi Tù

 

Con nhớ ngày Cha đi tù
Mắt Mẹ ướt thâm quầng đêm khó ngủ
Gặm củ sắn Mẹ dành cho chưa đủ
Con đói Cha ơi !

Trạc phân bò năm ấy đội qua sông
Nước ngập ướt tràn xuống môi con mặn
Sông vô tình vẫn trôi bình lặng
Bão tố Cha ơi ! Bão tố tơi bời !

Lũ lụt đi qua rơm ướt Mẹ phơi
cong người xuống Mẹ gồng trên vai hẹp
gánh cả giang sơn đầu trần không dép
Mẹ thẫn thờ, lảo đảo gọi tên Cha

Năm tháng đi qua, năm tháng đi qua
Mẹ vẫn nép cuộc đời trong rơm rạ
Con dấu tuổi thơ vào nỗi buồn lớn quá
gánh tháng ngày tát cạn biển thời gian

Nguyễn Thị Bích Ngọc



Hình như em sinh nhầm thế hệ
Không chiến tranh cũng chẳng thể bình yên
Đạn pháo kích chẳng còn nổ bên thềm
Nhưng tiếng khóc vẫn triền miên canh vắng!

Từng con đường dẫu dường như im lặng
Nhưng mỗi nhà đầy thống khổ rên la
Khắp nơi nơi không còn Lính Cộng Hoà
Nhưng máu vẫn chan hoà từng ngọn cỏ!

Em lớn lên không bằng bầu sữa nhỏ
Ngày qua ngày với nước cháo pha đường
Và mỗi ngày thêm mỗi thê lương
Khoai và sắn, bo bo trương bao tử!

Từ ngục tù Người đan chiếc nón bự
Gởi về em để che nắng đến trường
 Nón mầu vàng đan bằng những lá buông
Từ Rừng Lá một tình thương vượt trại!

Đội trên đầu nón mầu vàng êm ái
Mẹ kết thêm sợi dây đỏ quanh vành
Ba và Mẹ xây hy vọng mong manh
Mong em nhớ khi trưởng thành xa xứ !

12-04-2010



 
 

Comments

Popular posts from this blog

Wow, Is the sun smiling at us?

Hãy Nhìn Lại Xuân Qua - Cố Đô Yêu Dấu

Bruce Diaso